XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Âm Thanh Của Mưa


Phan_5

Mọi người bắt cô đi đâu thế này? Cô còn chưa kịp nói gì với anh cơ mà, cô còn không kịp từ chối, cô còn không kịp tạm biệt anh. Cô ra sức đấm vào Lery, những cú đấm không trọng lực. Phải, bây giờ 3 người này chỉ là tàng hình mà thôi...cô vẫn nhìn thấy anh nhưng đã bị giữ lại bởi vòng tay vững chắc. Cô thấy anh bị bọn chúng bủa vây, cô thấy anh bị thương...rất nhiều...anh không thể chống lại.

_Bọn kia đi đâu rồi? Hả Hả Hả - Tên cầm đầu Madesa hét lên khi không thấy Frenka, Lery và Ahenia đâu nữa

_Không....- Tiếng hét cô khản đặc trong họng, cô không thể nói được vì cô đang bị một bàn tay chặn miệng đó là Ahenia.

Cô hét lên vì anh đã ngã gục...xung quanh anh toàn máu...bọn Kope bủa vào anh. Chúng cấu xé...cô không dám nhìn nữa, cô ngã gục...

Rin...anh...là nguồn sống của cô cơ mà...cô đang làm gì thế này? Tại sao 2 người kia không cho cô ra bảo vệ anh cơ chứ? Trái tim cô đau đớn, từng nỗi đau len lỏi trong những thớ thịt của cô...

Và...khi đã đến tận cùng của nỗi đau...ai cũng vậy, cô bật dậy, đôi mắt của cô chỉ còn là màu đen...mái tóc trắng nay biến thành màu đỏ của máu, bộ đồ cô đang mặc cũng được thay đổi, đôi cánh bị tơi tả vì hôm trước nay đã biến thành đôi cánh to hơn, khỏe hơn và đặc biệt nó màu cam - màu của lửa.

_AAAAAAAAAAAAAAAA - CÔ hét lớn lao vào bọn đang xé anh ra. Một luồng sức mạnh lạnh giá xuất phát từ trong người cô, bầu trời lập tức có những đám mây đen...luồng sức mạnh đó đóng băng hết tất cả, Madesa, Kope - những con quỷ khát máu, nhà, cây cối, nó đóng băng luôn cả thân xác của anh. Bọn Madesa và Kope chưa hiểu gì đã bị đóng băng hết lại và không chỉ như vậy, chúng cảm nhận thân xác chúng đang bị nứt ra. Điều đó được chứng tỏ khi trong những khối băng xuất hiện những giọt máu màu đỏ thẫm.

Bọn chúng vẫn cố vùng vẫy mặc dù không làm được gì

_Tới lúc rồi ! - Lery nói dù vẫn ngạc nhiên khi mà cô cũng có Băng ngàn năm

Ahenia há hốc mồm kinh ngạc...

Lery vội bay đến lôi luôn Frenka đi thật nhanh. Cô lại vùng vậy

_Buông em ra...buông ra. EM..EM PHẢI GẶP Rin...buông em ra - CÔ hét lên, cổ họng cô nghẹn đắng...chẳng phải là cô đã đánh hết bọn chúng rồi hay sao? Chẳng phải là cô đã thắng rồi hay sao? Vậy tại sao Lery lại không cho cô ở gần Rin, tại sao lại không cho cô sờ vào gương mặt ấy. Có cái gì thế, cô đã mất sức cho lần phép vừa rồi nên cô không thế thắng được. Cô đành phải cắn vào tay Lery, nhưng không, Lery chỉ khẽ nhăn mặt rồi cũng cắn răng chiu đau mang cô đi chỗ khác.

_Buông em ra đi...hự hự - Cô khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú ấy.

_Đi thôi Ahenia - Lery nói rồi anh bay thẳng lên không trung, Ahenia cũng vội vàng bay theo. Frenka vẫn khóc, cô ôm lấy mặt, từng giọt nước mặt thoát ra khỏi bàn tay cô rơi thẳng xuống dưới. Cô nhìn về nơi ấy, trái tim cô không còn đau nữa, nó không còn nhói nữa. Bởi cô đang bị một nỗi đau vô hình nào đấy nuốt chửng luôn cả trái tim, cả nụ cười đi rồi.

Lery cũng đau lắm, cậu phải mang Frenka đi ngay. Bởi xa xa đằng kia là một đội quân...không biết của tộc nào...nhưng chạy là tốt nhất, cả cậu, Frenka và Ahenia đều đuối sức rồi. Cậu phải nhắm mắt, cặn chặt môi để nén nỗi đau của tộc Flynn khi mất đi vị thủ lĩnh trẻ nhưng tài năng kia.

------------------------------

_Nữ hoàng ơi, đằng kia có người bị thương nặng lắm - Một tên thị vệ nói

_Đâu? Có nặng lắm không? Còn sống không? Ta mau đến đó xem thử nhé - Giọng nói dịu dàng này...của một vị nữ hoàng? Nữ hoàng nào nhỉ?

_Anh ta còn thoi thóp, nhưng, anh ta bị Kope cắn rồi.

_Mau đưa về cung điện, cho anh ta uống Ngọc Linh Châm nhé !. Các em về trước đi, ta đi tiếp một chuyến xem còn ai bị thương nữa không

Chương CHAP 11: YÊU THƯƠNG ĐONG ĐẦY

Ngốc à...

○ Chờ anh nhé !!! ○ Tuy Khoảng cách có hơi xa . . .

○ Tuy Thời gian có hơi dài . . .

○ Tuy Niềm tin anh trao em chưa đủ . . .

○ Tuy Hạnh phúc anh cho em chưa nhiều . . .

○ Nhưng Trái tim anh là dành hết cho em . .

○ Tình yêu nơi anh chỉ trao 1 người duy nhất là em thôi !!! .

◇ Rồi anh sẽ ... .

-• Không để em lạnh những ngày Đông nữa...

-• Không để em buồn những ngày Thu...

-• Không để em lặng lẽ những ngày Xuân...

✽ Chờ Anh - Em nhé !!!

✽ Anh yêu Em nhiều lắm !!!

Đã 3 tháng rồi kể từ khi cái sự việc khủng khiếp ấy xảy ra với tôi - cái chết của RIn. Nó đã làm tôi khóc 3 ngày 3 đêm, khóc đến khi hết nước mắt thì tôi lả ra, tôi cảm tưởng trái tim tôi nó ngừng đập rồi đấy. Thử hỏi các bạn xem, khi chứng kiến người mình yêu bị giết chết trước mặt mình mà không thể làm gì xem xem trái tim có muốn nát ra không? Suốt quãng thời gian sau đó tôi không thể làm gì vì như người mất hồn - theo đánh giá của Ahenia, tôi cứ đụng cái gì thỉ coi như bể cái đó. Tôi giam mình trong phòng, không ra ngoài một chút nào và kết quả cuối cùng là tôi ngất đi vì đói và hết sức mạnh vì không uống nước truyền thống của Flynn. Bây giờ tôi mới biết cái thứ ấy chính là để hồi phục sức mạnh nhanh chóng, để bình thường thì cũng hồi phục thôi nhưng ít nhất phải mất khoảng 3 ngày mới hồi phục hoàn toàn được.

_Frenka đang làm gì thế? - Tiếng nói vọng lên từ phía dưới nhà. 3 tháng trước, chúng tôi chạy trốn vào một khu rừng bìa đất của tộc Nanina, xây lên một căn nhà nhỏ vì lúc đấy chỉ có Ahenia còn những bìa nhà mà cô bé yêu thích. Chúng tôi sống ở đây 3 tháng rồi nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, chưa gặp lại Madesa, Kope và chưa giao du với Nanina.

Tôi đang ngồi trước cửa sổ, đón từng cơn gió man mác vào mặt bởi ngay bên kia rừng thôi chính là vương quốc băng - vương quốc của tộc Nanina. Tóc tôi đã chuyển hoàn toàn sang trắng và không trở lại màu cam nữa, chúng đang bay bay trong gió. Một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi từ đằng sau

_Không lạnh sao? - Lery nói thầm vào tai tôi. Anh luôn như vậy, nói đúng hơn là 3 tháng qua anh luôn như vậy, cứ mỗi lần không thấy tôi đâu là y như rằng anh sẽ cuống cuồng đi tìm và ôm tôi vào lòng như thế. Lery dịu dàng lắm nhưng những cử chỉ dịu dàng ấy không làm tôi rung động mà chỉ làm tôi nhớ đến Rin mà thôi.

Tôi cầm lấy bàn tay đang đặt dưới eo mình, định gỡ ra thì vòng ôm siết chặt hơn, Lery còn tựa cằm vào vai tôi

_Đã 3 tháng rồi, em nên trở lại đi. Thời gian dành cho em đã hết - Lery nói đụng đến vết thương mà 3 tháng nay...nó chưa chịu lành miệng trong trái tim tôi. Tôi nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ những con người thân thiện của tộc Flynn, nhớ Hinny và đặc biệt là nhớ Rin, tôi nhớ hơi ấm của anh, tôi nhớ đôi mắt, giọng nói dịu dàng của anh, tôi nhớ vòng ôm của anh, tôi nhớ bờ môi anh. Nói chung là tôi nhớ tất cả thuộc về Rin. Nước mắt không tự chủ được mà rơi trên khóe mắt tôi.

_Em...không thể - Mặc cho Lery ôm, tôi cần một điểm tựa vững chắc. Cứ nhắc đến thời gian là tôi như gục ngã, tôi lắc đầu bất lực

_Không, em có thể. Em phải đối mặt với nó, nhìn anh này - Anh buông tôi ra và quay người tôi lại, bắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của anh.

Tôi cảm giác như mọi ngóc ngách trong suy nghĩ của tôi đều bị anh nhìn thấu hết vậy, nhưng không...tôi để ý...đôi mắt anh

_Mắt anh...nó...- Tôi kinh ngạc, nó không còn là màu đen đặc giống mọi hôm nữa, mà hôm nay một nửa là màu đỏ. Anh gật đầu buồn

_Sắp hết rồi! Em phải chiến đấu thôi, đến lúc...đến lúc...anh không còn ở bên em nữa. Em sẽ phải tự đi, sẽ chẳng ai bên cạnh dìu bước chân em nữa đâu...

Lời Lery nói như đấm vào tai của tôi, chẳng lẽ anh sắp bị thoái hóa sao? Không, Không đời nào, Lery không thể rời bỏ cuộc đời tôi, tôi đã mất Rin - người tôi yêu thương nhất. Chẳng lẽ bây giờ tôi lại mất cả Lery nữa sao? Sao cuộc đời này lại bất công quá vậy, tôi đang dần mất đi những người tôi yêu thương nhất. Tại sao?

Tôi ôm chầm lấy Lery làm cậu ngỡ ngàng

_Em...em không cho anh rời xa em. Em đã mất Rin rồi, chẳng lẽ anh lại bắt em mất luôn cả anh hay sao? Anh thấy có quá tàn nhẫn với em không hả? Chẳng lẽ không có cách nào sao? Em...em..- Tôi ôm chặt lấy Lery người tôi đang rung lên vì nghĩ tới ngày mà điểm tựa duy nhất bây giờ cho tôi cũng sắp mất. Lery cũng ôm lại tôi, giọng anh khàn đặc

_Đến lúc anh đi rồi, đừng buồn em nhé. Hay chí ít là trong trận chiến cuối cùng khi anh đã mất đi ý thức...hãy đánh thức anh. Cuộc đời này rất tàn nhẫn, em cần phải vượt qua nó, anh không biết lúc nào mình sẽ đi. Nhưng...gần thôi. Lúc ấy anh sẽ là kẻ thù của em....Ngoan nào, đừng khóc. - Lery nói, anh vỗ nhẹ vào tấm lưng đang rung lên từng hồi của tôi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy như phủ định lời anh nói. Có phải là quá ác độc với tôi không? Tôi không muốn đối mặt, tôi muốn trốn chạy tại lúc này đây. Tôi sợ khi ra chiến trường tôi sẽ thua...

------------------------------

Bên kia cánh rừng

_Hoàng hậu, con rất cám ơn người đã cho con ở đây trong thời gian qua. Nhưng con nghĩ con phải đi rồi, cô ấy không có con chắc sẽ rất đau khổ, con cần trở về - Một anh chàng có đôi mắt tím đang quỳ một chân cầu xin nữ hoàng

_Không được, bây giờ con biết cô ấy ở đâu mà tìm. Lỡ ra ngoài kia bọn chúng nhìn thấy lại giết con thì sao. Con nên nhớ con đã nuốt của tộc ta 2 viên Ngọc Linh Châu đấy - Nữ hoàng ngôi trên ngai vàng chau mày nói. 3 tháng trước, bà đã cứu anh, 3 tháng sau anh có thể rời bà mà đi dễ dàng như vậy được sao? Bà rất muốn tìm nữ thần tộc Flynn để đánh bại bọn Madesa và Kope nhưng bà sẽ không để anh làm liều được. Bao năm qua, chỉ vì bọn thối tha ấy mà tộc Nanina phải trốn chui trốn nhủi, bà phải tạo ra một lớp băng dày thì mới che đi tầm mắt của bọn ấy được. Thế nên hiện giờ mới có một vương quốc chỉ sống trong giá lạnh như thế này đây. Dù cho người của tộc Nanina đã quen và đang có cuộc sống nhưng đã có thù thì phải trả..

_Dạ vâng - Nghe nữ hoàng nói vậy, anh cũng không nói gì thêm. Lẳng lặng đi vào trong, anh ngẩng mặt lên, nhìn xa xăm. Đâu ai hiểu được tâm tư của anh lúc này, thiếu vắng cô ấy trái tim anh như bị héo mòn. Vào cái ngày tỉnh dậy đầu tiên, thứ anh tìm kiếm chính là cô ấy....

----------------------

Hôm nay Frenka được phân công đi vào rừng kiếm đồ ăn. Cô đi từ sáng sớm vừa để tập thể dục cho giãn gân cốt, vừa là để ngắm cảnh vật xung quanh. Cô vừa đi vừa hát một bài nào đó không rõ lời, cô ngẩng mặt lên trời

_Anh à, em vẫn sống tốt. Anh ở trên đấy khỏe chứ? - Cô nói giọng nói không cảm xúc. Trái tim cô chai sạn theo từng ngày, nếu không phải là có Lery chắc nó sẽ héo khô từ lâu rồi.

Lộp cộp lộp cộp - Tiếng vó ngựa ngay đằng sau Frenka làm cô giật mình. Cô vội tung đôi cánh màu cam rực lửa của mình lên không trung để tránh. Cô đứng trên một cành cây nhìn xuống dưới.

Hí hí - Những con ngựa kêu lên. Bọn họ đang đứng dưới chân Frenka. Là một đoàn người ăn mặc rất kì dị, họ mặc những bộ đồ của binh lính thời ngày xưa và tay thì cẩm giáo. Duy nhất người cầm đầu thì mặc đồ bình thường. Hắn có mái tóc màu đỏ - màu tóc đó làm Frenka nghĩ đến Rin - người cô yêu nhất, trên lưng hắn có một cây cung và ở thắt lưng thì có cây kiếm. Cô lại tung đôi cánh bay lên không trung để tránh nhìn mái tóc đó nữa, cô sắp không cầm được nước mắt rồi

_Vừa mới thấy con nai ở đây mà, đâu rồi? - GIọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm của người thủ lĩnh đi đầu nói. Ánh mắt tím đảo quay như tìm kiếm con nai ấy. Anh bất giác nhìn lên bầu trời

_Về thồi - Thủ lĩnh ra lệnh và mọi người rút quân về

Frenka đã bay xa. Giá như cô nán lại một xíu, giá như cô cứ đứng nhìn mái tóc đó một xíu hay là giá như cô không trốn tránh những người ấy thì cô đã nhận ra được nhiều điều. Chỉ tiếc rằng cô đã bay đi quá sớm để không nghe được giọng nói đó. Mọi thứ như gần ngay trước mắt cô nhưng mà nó đã vuột đi nhanh chóng.

Frenka bay về nhà, trên tay cô không có tí đồ ăn nào cả. Nhìn lên đồng hồ cổ đặt ở trước nhà, mới 9h sáng. Căn nhà cô ở vẫn im lìm nằm trong hàng cây rậm rạp, trông nó thật giống với một căn nhà hoang. Cô đạp xuống và mở cửa vào nhà

------------------------------

_Hôm nay chị tìm được gì mà về nhanh thế? - Con bé Ahenia nhanh nhảu ra đón tôi. Từ 3 tháng trước, con bé cũng đau khổ như tôi, chúng tôi bây giờ chỉ còn 3 người, dựa vào nhau mà sống nên chắc con bé cũng không còn ác cảm với tôi nữa.

Mỗi ngày tôi đều dạy phép thuật cho nó, tuy nhiên với một Flynner bình thường, nó chỉ có thể làm những thuật đơn giản. Nó phụ trách phần bếp núc, quét dọn nhà cửa, tất cả cũng nhờ phép thuật. Nhưng có một điều tôi đánh giá cao ở con bé chính là học hành gì thì cũng rất nhanh. Những phép đơn giản như hồi phục nó có thể nhuần nhuyễn và bây giờ nó có thể làm phép hồi phục ở cấp độ cao. Con bé cũng trau dồi cái phép biến ra tiên be bé của nó, trông cũng hay phết nhưng mà mỗi lần chỉ đánh được 5 tên là cùng

_Không thấy gì hết, hôm nay nhịn đói rồi Ahenia. - Tôi lắc đầu cười khổ. Hôm nay uống nước truyền thống bù cơm vậy

_Ơ cái bà này, thế sao còn về sớm thế? Bộ nhà này chỉ có bà ăn thôi hả? - Ahenia lên mặt với tôi. Trông con bé phồng mang trợn má lên ngộ lắm, tôi béo má con bé

_Chị bị phát hiện, nhóc vào xem còn rau quả gì thì làm đi. Mà Lery đâu rồi? - Tôi hỏi khi chẳng nhìn thấy bóng dáng Lery đâu. Mọi lần tôi đều được anh đón tiếp cơ mà

_Ai biết đâu bà, chắc trên phòng ý. - Ahenia nói giọng chán nản rồi quay mông thẳng vào bếp còn tôi thì đi vào trong.

CHAP 12: RA ĐI

Ngốc àh ! Hạnh phúc nhé ...

* Từ nay đoạn đường em đi sẽ không còn anh nữa.

* Anh sẽ mãi chỉ là quá khứ, là dĩ vãng mà thôi.

* Anh muốn em nhận ra 1 điều.

* Em đã đánh mất 1 người yêu em rất nhiều.

* Nhưng anh vẫn mong rằng trên thế gian này.

* Sẽ có 1 người yêu em nhiều hơn anh.

_AAAAAAAAAAA - Tiếng hét đau đớn từ trên lầu thoát ra thu hút sự chú ý của Frenka và Ahenia

Frenka bỗng đổ mồ hôi. Kí ức ngày hôm trước bỗng tràn về, đôi mắt có một nửa màu đỏ, răng nanh đang dài ra. Tất cả ùa về tâm trí cô

_Không xong rồi! - Frenka nói rồi chạy thẳng lên lầu, nơi mà Lery đang đau đớn. Ahenia cũng chạy theo

Đứng trước cửa phòng, 2 người càng hốt hoảng hơn khi mà cửa đã khóa lại.

Rầm rầm rầm - Tiếng đập cửa của Frenka. Cô đang lo lắng cực độ, trái tim cô đang đập rất nhanh. Cô không thể mất thêm một người nữa được.

_Lery, Lery anh có ở trong đó không? Mở cửa cho em...mAu lên - Frenka hét lên nhưng vô ích, không có một tiếng nào đáp trả cô

_AAAAAAAAA - Một lần nữa tiếng hét đau đớn của Lery lại vang lên.

Ở ngoài Frenka đang cắn chặt vào môi, người cô run rẩy. Cô sợ, cô sợ rằng khi cô mở cánh cửa này ra thì cô sẽ phải chứng kiến những chuyện đau lòng. Cô sợ rằng khi cô mở ra rồi cô sẽ không còn đủ can đảm nữa. Cô ngồi bệt xuống, cô không dám

_Chị làm gì đi chứ? - Ahenia lay Frenka.

_Chị phải cứu anh ấy, chị phải can đảm lên. Anh ấy đang cần chị, chị hãy phá cửa đi, đừng ngồi đó mà khóc nữa. Chị làm gì đi, chúng ta càng ngày càng ít người đi rồi. Chị gục ngã rồi, ai sẽ cứu em, cứu ba mẹ em đây.? - Con bé Ahenia nói. Frenka ngẩng mặt lên nhìn Ahenia, cô quá yếu đuối chăng. Hay là từ khi mất Rin, cô cũng chẳng thiết cuộc sống này nữa, cô mất đi nguồn sống của mình, cô mất đi điểm tựa...Cô chơi vơi là phải...Nhưng còn ba mẹ cô nữa nhỉ? Họ đang ở đâu cô không biết, họ đang làm gì cô không biết, cả những người của tộc Flynn.

Frenka bỗng bật dậy, đọc một câu thần chú đơn giản, trên tay cô đã xuất hiện một quả cầu lửa, nhắm thẳng vào khóa cửa

Xèo xèo - Tiếng gỗ cháy. Frenka và Ahenia lập tức đẩy cửa vào.

Căn phòng như một cái ổ chuột đúng nghĩa, mọi thứ lộn xộn hết cả lên. Chăn gối thì nhăn nhúm và một điều đặc biệt chính là giữa sàn nhà có một vũng máu, mùi hôi như mùi của bọn Flynner thoái hóa hôm trước bốc lên. Frenka và Ahenia phải bịt mũi, Frenka lẩm nhẩm trong đầu, một cái màng mờ mờ màu đỏ bao quanh cô và Ahenia.

Nhìn quanh phòng, cả Frenka và Ahenia đều không thấy Lery đâu cả.

_Lery? - Frenka gọi - Lery anh ở đâu? - Vẫn không có ai trả lời.

Đột nhiên, một thân ảnh đen nhanh chóng lao từ đâu đó thẳng đến Frenka. Frenka cảm thấy có luồng gió rất mạnh đằng sau mình nhưng cô không kịp làm gì thì

Rầm - Frenka bị thân ảnh đó quật thẳng vào tường, một mảng tường bị nứt.

Ahenia nhìn thân ảnh đó mà kinh ngạc, cô bịt chặt miêng lại khi người đấy chuẩn bị tiến lại mình. Là một con quỷ thật sự, trên người vẫn là bộ đồ Lery mặc nhưng nó đã bị rách bươm vì thân hình đồ sộ mới. Nó không giống những Flynner bình thường bị thoái hóa, trông Lery bây giờ rất kinh khủng. Mang bộ dạng của quỷ, những đường gân xanh nổi lên trên da, làn da trắng muốt mà Flynn nào cũng tự hào nay lại thay bằng làn da màu đen, nhìn rất kinh. Và khuôn mặt dịu hiền như thiên sứ đã bị thoái hóa thành một khuôn mặt cùa quỷ, đôi mắt đỏ hằn lên những tia dữ dằn, cái miệng há ra, mái tóc xanh dương chuyển thành mái tóc đen và đặc biệt là đôi cánh đã chuyển hết thành màu đen.

Con quỷ đó đang tiến lại Ahenia, con quỷ tiến một bước thì cô bé lùi một bước. Đến lúc vào chân tường rồi

_Không...Không? Chị Frenka cứu em - Cô bé hét lên. Dường như tiếng hét đó đã làm Frenka tỉnh táo hơn một chút, cô nãy giờ đang vật vã ở chỗ đó. Do không phòng bị dù cho có màng bảo vệ thì với một lực mạnh như vậy làm cô choáng váng. Cô còn chưa định hình được có chuyện gì xảy ra, tai cô ù đi và bả vai của cô, ở chỗ hôm trước bị Madesa cào thì đau nhức lên.

_Chị Frenka, chị Frenka ơi - Con bé tiếp tục cầu cứu khi con quỷ đó tiến lại. Răng nó nhe ra, mùi hôi thối làm cô bé muốn chết ngạt.

_Ahenia...Ahenia, tên kia...bắt nạt cô bé mà không thấy nhục....À? - Frenka đã tỉnh hơn. Một sự thật phũ phàng rằng, Lery của cô đã biến hóa thành con quỷ này. Đâu còn là Lery hiền dịu, đâu còn là Lery yêu thương cô. Frenka đứng dậy tuy đầu óc vẫn lảo đảo, nhưng đã đỡ hơn. Cô nhắm mắt , miệng lẩm nhẩm, lập tức trên tay cô xuất hiện cây kiếm

Con quỷ đó thấy Frenka đứng dậy và nói nên quay lại. Với hắn bây giờ mục tiêu đầu tiên chính là Frenka - nữ thần tộc Flynn. Hắn không biết gì hết, hắn đang bị ai đó chi phối, hăn không làm chủ được bản thân. Hắn bắt đầu tiến lại Frenka.

Frenka lúc này đã biến hình, cô đang chú ý vào mục tiêu. Bả vai cô đang đau nhức. Cô vẫn tập trung.

Tiến tới gần Frenka, con quỷ đó vẫn nhìn cô. Rồi chỉ cần một tay, hắn nhấc bổng cô lên, siết chặt cổ cô. Frenka vẫn không làm gì, cô không thể làm đau Lery được

_LE..RY...TỈNH..LẠI - Frenka nói khó nhọc vì thiếu oxi. Giọt nước mắt cô lăn dài trên má, rơi cả trên tay con quỷ đó nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại còn siết mạnh hơn

Ahenia lấy cả 2 tay che miệng, chị Frenka đang làm gì thế kia? Tại sao lại để bóp cổ mạnh đến như vậy

_Lery..à..hãy...tỉnh lại...Em...em..nhớ..anh. Đừng...để em...mất...thêm một người nữa. Em...trái..tim em..đau lắm..khi...nhìn thấy..anh như thế này. Anh...đừng...để...bọn họ...chi phối..Em...nhớ...anh - Frenka nói, hơi thở của cô sắp hết. Dù cho tử thần có đang chờ cô ở phía trước, dù cho cái chết đang mời gọi cô thì người con trai ẩn sâu trong con quỷ này đã đi vào trái tim cô rồi. Tuy nhiên nó chỉ chiếm một vị trí quan trọng thôi, còn nó vẫn không thể thay thế được hình bóng của người ấy.

Cô nhìn thấy HInny rồi, cô ấy đang mỉm cười với cô. Frenka còn nhìn thấy cả Rin nữa, anh đang đưa tay ra đón lấy cô. Cô buông xuôi thật sự rồi...sức sống của cô đang giằng co bằng một sợi chỉ, nó mong manh lắm. Cô đã nhìn thấy giới hạn, mặt cô tái xanh rồi.

_Frenka, chị đang làm gì thế? Không, chị không được buông xuôi, chị không được yếu đuối. - Ahenia đứng đó hét lên. Mặt Frenka tím tái rồi, chị ấy muốn chết. Ahenia bèn làm liều chạy lại, nhưng...

Ngay cái lúc mà Frenka như chịu không nổi nữa, ngay cái lúc mà cô đã có thể đoàn tụ với Rin, với Hinny thì con quỷ đó thả cô ra. Khi cô được thả, cô không ngừng ho và cố gắng hít thở. Con quỷ ấy nhìn cô 1s, cô thấy hình bóng Lery trong đó rồi nó vụt bay lên không trung qua cửa sổ.

-------------------------------

Tôi nhìn theo con quỷ đó bay khỏi mà lòng nặng trĩu, vậy là Rin, Hinny và Lery tất cả lần lượt đã rời xa tôi rồi. Tôi bây giờ chỉ còn một mình, đơn phương độc mã bước trên con đường đầy chông gai mà không có một người nào đi cùng. Lòng tôi trống trải lắm

Tôi ngồi thẫn thờ và đột ngột một vòng tay lo lắng nhỏ nhắn của ai đó ôm vào lòng. Tôi nhìn xuống người đang run rẩy trong lòng mình, là Ahenia, cô bé đang sợ hãi

_Chị Frenka ai cho chị làm như vậy? Nhỡ chị bị làm sao thì em biết làm thế nào? Chị có biết là em sợ lắm không? - Con bé vừa nói vừa khóc nấc lên. Con bé đang nói gì thế?

Tôi chết? Mọi người chết...sẽ là biện pháp giải cứu cho tất cả...cuộc sống tôi bây giờ đang phủ u ám lắm, tất cả là do cái ngày ấy, cái ngày mà tôi biết số phận của mình. Nó đã làm cuộc sống của tôi đảo lộn, nó biến tôi thành người khác, giết người không ghê tay dù cho trước đó mổ cá tôi còn chẳng dám. Nó làm tôi mất hết mọi thứ trong những ngày ngắn ngủi, nó làm trái tim tôi héo mòn, đau muốn chết đi.

_Chị Frenka? Chị Frenka chị sao thế? Chị sao vậy? - Ahenia khóc xong thì ngẩng lên, cô bé giật mình khi đôi mắt của Frenka đen lại tuy nhiên lại không có một giọt nước mắt nào chảy ra. Có phải là quá đau khiến cho nước mắt chảy ngược vào trong không? Hay là những giọt nước mắt ấy không thể xuất hiện vì nỗi đau vô hình. Ahenia cố hết sức lay Frenka, mãi thì Frenka mới quay sang nhìn Ahenia

_Ahenia, em làm gì vậy? - Tôi tỉnh lại trong chuỗi kí ức vừa xong.

Những hình ảnh lúc tôi mới gặp Lery, những kỉ niệm giữa tôi và anh, những lời nói yêu thương anh dành cho tôi nhưng tôi không để đáp trả. Cả những kỉ niệm giữa tôi và Hinny cũng hiện lên, những hình ảnh từ lúc tôi còn thơ bé, Hinny là người bạn thứ 2 của tôi sau Rin, tôi và cô ấy đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Và không thể thiếu đó chính là Rin, nụ cười tỏa nắng của anh, giọng nói dịu dàng của anh...những thứ thuộc về anh tôi đều nhớ khôn xiết. Tiếp đó chính là ba mẹ của tôi, dù cho không có nhiều kỉ niệm với họ, nhưng họ luôn yêu thương tôi. Tất cả lần lượt chạy trong ngăn kí ức của tôi...làm trái tim tôi rung lên từng hồi.

_Em phải hỏi chị mới đúng, anh Rin đi rồi và anh Lery cũng đi luôn rồi. Bây giờ chỉ còn chị em ta mà thôi, chị phải gắng lên. Chúng ta hãy đi cầu cứu Nanina. Hôm trước em có đi ngang qua thành phố của họ, em nghe nói họ đang tìm chúng ta để cùng hợp tác - Ahenia nói một lèo làm tai tôi có hơi ù ù. Bởi bây giờ đầu tôi chẳng muốn tiếp nhận thêm thứ gì nữa.

_Mình bàn vào ngày mai nhé, bây giờ chị mệt rồi. Chị muốn ở một mình - Tôi nói như muốn lảng tránh

Đột nhiên, con bé Ahenia nhìn tôi thất vọng rồi đứng dậy

_LÚC NÀO CHỊ CŨNG VẬY. LÚC NÀO CHỊ CŨNG MUỐN TRỐN TRÁNH, TẠI SAO CHỊ KHÔNG ĐỐI MẶT VỚI NÓ. CÒN BAO NHIÊU NGƯỜI Ở PHÍA TRƯỚC TẠI SAO CHỊ CỨ PHẢI BUỒN KHỔ. HỌ ĐI RỒI, CHỊ KHÔNG THỂ NÍU KÉO ĐƯỢC, CỚ GÌ MÀ CHỊ CỨ PHẢI NGỒI MỘT CHỖ. THỜI GIAN ĐÓ SAO CHỊ KHÔNG ĐI TÌM NGUỒN CỨU VIỆN ĐỂ LẬT ĐỔ MADESA ĐI, NGỒI MỘT CHỖ ÍCH GÌ CHỨ. BỐ MẸ CHỈ CHẲNG PHẢI ĐANG BỊ BẮT SAO? ĐÃ GẦN NỬA NĂM RỒI, HỌ SỐNG THẾ NÀO? HỌ Ở ĐÂU VÀ BÂY GIỜ NHƯ THẾ NÀO? CHỊ BIẾT CHỨ? CHỊ KHÔNG LO CHO HỌ À? - Ahenia chỉ thẳng mặt tôi quát lớn làm tôi giật mình và thức tỉnh

Yếu đuối, tôi tự thầm nhiều rồi, tôi không xứng đáng làm nữ thần mà.

nhiều lúc rất muốn nhưng sợ đau nên khó có thể làm được bạn à. Phải có nguồn động lực, phải có ý chí lắm thì mới dám bước qua nỗi đau để tiến tới hạnh phúc!

Tôi ngước lên nhìn Ahenia bằng đôi mắt đẫm nước, rồi hoàn toàn ngất lịm

----------------


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .